Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11
GIỚI THIỆU SÁCH “VỊ THÁNH TRÊN BỤC GIẢNG” Kính thưa các thầy cô giáo,các em học sinh thân mến! Tháng 11 lại về mang theo không khí se se lạnh của những ngày đầu đông. Tháng 11 đầy yêu thương, đầy sự háo hức của chúng ta với ngày lễ lớn ngày nhà giáo việt nam 20/11. Đó là ngày hội của các thầy cô giáo , là ngày mà lớp lớp các thế hệ học sinh có dịp thể hiện tấm lòng biết ơn , sự kính trọng và tri ân sâu sắc đến các thầy cô giáo – những người đã hết lòng dìu dắt chúng ta trong những năm tháng học trò. Mỗi chúng ta, qua một đời người ai cũng từng được cắp sách đến trường, chúng ta không khỏi bồi hồi xúc động nhớ lại thầy, cô của mình, càng thấy trân trọng và yêu quý thầy cô nhiều hơn. Và tuổi học trò là thời gian đáng ghi nhớ nhất , trong đó , người thầy và học trò là hai nhân vật chính của bức tranh tuyệt đẹp đó. Người thầy, người cô- bằng trí tuệ, trái tim và lòng nhân ái của mình đã luôn dìu dắt , chia sẻ kiến thức làm bật dậy những khả năng tiềm ẩn trong mỗi chúng ta , chính người thầy người cô chắp cánh để chúng ta đến những chân trời mơ ước. Thưa Thầy Cô và các em! Vị thánh trên bục giảng, đây là một cuốn sách tuy nhỏ nhắn nhưng chứa đựng biết bao nhiêu kỉ niệm về người thầy, người cô đã dạy dỗ bao thế hệ học trò. Những truyện ngắn mà các em sẽ đọc ở đây, có thể chưa thật sáng chói, nhưng giúp chúng ta biết yêu cái thiện, cái đẹp; ghét cái ác, cái xấu , dám mơ ước và thực hiện ước mơ của mình. Đến với người đọc ở những trang sách đầu tiên, với câu chuyện "Khách qua đường" ở trang 17 của Huyền Nữ Dương Chi đã nói lên một bài học quý giá, bài học không cần bảng đen phấn trắng và bút mực sách vở, "Từng tiếng, từng lời, của người thầy giáo lạ lùng kia rót chảy vào lòng Phương như một trận đòn trừng phạt vừa cay đắng, lại vừa êm ái mát mẻ". Như Bác Hồ đã từng nói: "Người thầy giáo tốt dù tên tuổi không ghi bảng vàng nhưng họ là những anh hùng vô danh". Vâng, đúng vậy. Câu chuyện "Xóm ba nhà" của Đỗ Kim Cương đã toát lên hình ảnh cao đẹp của người thầy.Đó là những thầy cô giáo dạy học ở vùng cao, vùng sâu, những người tình nguyện"má hồng để lại, da xanh mang về ", những con người mà cả cuộc đời trọn vẹn gắn với núi rừng, gieo từng con chữ trên những thửa ruộng đá. Họ xứng đáng được xã hội tôn vinh. Trong câu chuyện "Vị thánh trên bục giảng" của Trần Thị Hiệp, tác giả đã không ngần ngại đặt cho người thầy giáo một trách nhiệm: "Người thầy phải hoá thân thành vị thánh, một thần tượng sống có thực để học trò chiêm ngưỡng. Ông thánh giả bằng xương bằng thịt phải biết lột xác, quăng đi cái xác phàm, để thăng thiên, hiển linh thành vị thánh sống". Tác giả cho rằng: trên hết trong mọi giá trị, đó là một nhân cách người thầy với đầy đủ ý nghĩa cao cả nhất. Họ ít phô mình, cứ lặng lẽ làm những gì có thể làm, nếu thấy là hữu ích. Cuộc đời của họ, dù đang dạy hay đã nghỉ hưu, như dòng sông chảy mãi, chảy mãi. Rồi có lúc họ chợt nhớ về những ngày đầu tiên đứng trên bục giảng. Câu chuyện "Cô giáo khóc" của Trần Thị Hiệp đã đưa ta đến hình ảnh cô giáo trẻ nhất trường "trẻ tuổi lẫn non tay nghề ". Cả cái thế gian này, mọi người phụ nữ soi gương trang điểm để trẻ đẹp. Riêng "Cô giáo trẻ" của Trần Thị Hiệp, vì yêu nghề, cô trang điểm để già và xấu, cho học trò sợ. Mỗi khi vào lớp, cô mang cho mình chiếc mặt nạ khắc khổ, lạnh lùng, nghiêm nghị. Thế nhưng, lũ học trò ngỗ nghịch,"bầy thú trước bảng đen", vẫn chẳng mảy may tỏ ra sợ cô. Và cô giáo đã khóc."Lớp học đang ồn ào bỗng vắng lặng như nhà mồ. Người ta nghe tiếng cô giáo nức nở rất rõ. Cô Liên đang khóc một cách tuyệt vọng, bỗng cô thấy xung quanh mình đã có điều thay đổi kỳ dị lắm. Cô ngẩng lên tất cả học sinh đều ngồi yên, những tên quỷ quái nhất cũng ngoan ngoãn, vòng tay trên mặt bàn". Tập truyện ngắn "Vị thánh trên bục giảng" không chỉ dừng lại với hình ảnh các thầy cô giáo, tập truyện tiếp tục đưa ta đến với hình ảnh "Cô học trò bé bỏng" của Trung Hậu. Cô học trò cùng các bạn đến thăm thầy hiệu trưởng nhân dịp ngày Nhà giáo Việt Nam với món quà trên tay là một chiếc cân nhỏ. Một món quà khiến cho thầy hiệu trưởng phải suy nghĩ rất căng thẳng. Nghĩ tới lời nhắn nhủ bóng gió, bởi cái cân là biểu tượng của công lý. Thầy hiệu trưởng gặng hỏi, các em trả lời :"Chúng em thấy cô nhà đi chợ bán giá đỗ, thường mượn cân của người bên cạnh, cho nên …". Thì ra các em đâu có ý tứ bóng gió gì. Các em : Hồn nhiên - Trong trắng - Trung thực - Vô tư . Thầy hiệu trưởng đã suy tư và đem chuyện đó làm đề tài nhắc nhở các thầy cô phải công bằng như cái cân. Và còn rất nhiều những câu chuyện hay và ý nghĩa trong tập truyện ngắn này . Hãy tìm đến tập sách các em sẽ thấy hình ảnh người thầy người cô luôn gần gũi, đáng kính và cao quý hơn. Ngày 20/11 đang đến gần, tôi xin gửi lời chúc tốt đẹp nhất tới các thầy cô giáo , chúc các thầy cô luôn vững tay chèo để chở lớp lớp những chuyến đò sang sông. Chúc các em học sinh luôn học thật giỏi , rèn luyện đạo đức lối sống nhân cách tốt xứng đáng là chủ nhân tương lai của đất nước. Đó là món quà có ý nghĩa nhất dành tặng các thầy cô giáo của mình. Cuốn sách hiện đang có trong thư viện nhà trường , các thầy cô và các em học sinh hãy tìm đọc ! |